Phải thú thực với mọi người đây là cuốn sách tôi đọc trong thời gian dài nhất, 2 năm, bắt đầu từ lúc còn đang là sinh viên năm thứ 3, và khi đọc xong cuốn này thì tôi đã ở cách giảng đường Đại học hơn 1000 cây số.
Và trong khoảng thời gian dài ngoằng ấy, đã có lúc từ bỏ nhưng rồi như một duyên nợ, cái cuốn sách cũ rích đã mất bìa lại chui từ đâu ra và lặng lẽ kể đi kể lại những câu chuyện chưa kết thúc, cho đến khi cái trang cuối cùng được gấp lại, một cảm giác thỏa mãn trào dâng và mỉm cười.
Đâu đó có một câu nói khuyết danh rằng, mọi cuộc gặp gỡ trên đời này đều là định mệnh, cuộc gặp với cuốn sách này đối với mình mà nói, cũng là định mệnh chưa dứt. Mãi đến hôm nay, cuối cùng cũng có thể gập lại nó rồi
Những kẻ thông minh khó có một mối quan hệ rộng rãi
Nửa đầu câu chuyện, kể về mối tình đẹp như mơ của nhân vật Anh. Một kẻ có chỉ số IQ cao, một tâm hồn thì, như một chuỗi ADN xoắn kép.
Cô gái mà anh yêu thương nhất, “một thiên thần” mà anh cứ ngỡ “thiên thần không bao giờ chết”, đã ra đi trong một tai nạn thảm khốc, biến anh gần như là một kẻ đã lập dị nay lại còn trở nên cô độc. Anh cô đơn, thu mình trong thế giới của chính anh thậm chí vốn đã nhỏ bé.
Trước đó một thời gian là quá trình chiến đấu chống lại sự buông thả của bản thân. Anh vùi mình vào sách vở. Anh đọc nhiều và đọc quên cả thời gian. Bởi vì theo như anh thì “em có biết là sách cũng có tác dụng như băng vết thương hay thạch cao?”, anh đọc để quên đi nỗi đau mất cô.
Nhưng rồi cuối cùng, nỗi đau của anh đã được hàn gắn, chữa lành khi anh gặp “Cô”, nhưng là một cô khác, một nửa thế giới của cuốn sách này.
Đúng ra thì anh bắt gặp cô, hay cô xuất hiện lần đầu tiên trong cuộc đời anh, qua một email. Thời đó chắc facebook còn chưa phổ biến như bây giờ, không có sống ảo, câu like…nhưng nếu có, tôi chắc hẳn anh và cô đều cho nhau vào list close friend. Họ trò chuyện với nhau trên mạng mỗi ngày, từ trên trời dưới biển cho tới những bộ gen, ADN, chuỗi A,T,G,X.
Trong khi cô lại kể cho anh những cảm xúc của chính cô, nó chân thật và hoang dại. Và họ cũng mạnh dạn, “anh nhớ em”, “em cũng rất nhớ anh”, mặc dù anh và cô đều biết, công khai với nhau rằng, cô thì đã có một người chồng chỉ biết vùi đầu vì công việc, còn ngược lại, anh là tín đồ của kẻ cô độc gần như nhất thế gian.
Và họ điên rồ đến mức, có lần anh đã nhờ một người bạn phá hủy cả một hệ thống chỉ để hủy một bức email a lỡ gửi cho cô, còn cô thì sẵn sàng ngồi nguyên cả buổi ở cửa hàng cafe internet để soạn cho a một cái mail, hay thậm chí lén đến văn phòng lúc nửa đêm chỉ để tâm sự online với anh.
Hai con người tưởng chừng như xa lạ đã tìm được điểm chung. Họ kể cho nhau nghe về cuộc sống thường ngày. Đối với anh, chỉ số IQ cao cộng với nỗi đau quá khứ khiến anh khó có thể có được một mối quan hệ rộng rãi.
Đơn giản, anh tiếp xúc với những người đơn thuần vì công việc. Điều này có vẻ đúng với những kẻ hướng nội có thật trong cuộc sống. Vì họ là hướng nội, ở 1 mình họ có thể tự tạo ra năng lượng để sống hài hòa, họ cảm thấy một mình cũng rất ok, k thành vấn đề gì.
Có thể nói ở điểm này tác giả phác họa nhân vật rất thật, có gì đó thực tế với xã hội.
Cho đến một cuộc ngoại tình
Một cuộc hẹn là hành trình của câu chuyện này. 2 con người ấy họ không muốn sống ảo mãi nữa, họ cần một khoảnh khắc gặp nhau, và tác giả đã làm cho cuộc ngoại tình ấy trở nên “thật” khi miêu tả sống động tâm trạng nhân vật từ lúc hẹn cho đến khi gặp gỡ và rồi kết thúc.
Câu chuyện tình yêu tội lỗi ấy, cần một cái kết. Và cái kết cũng đến, không hoàn toàn bất ngờ nhưng khá là hợp lý. Khi đọc đến những dòng cuối cùng, một tâm trạng nhẹ nhõm khi mình vô tình hiểu ra một thông điệp của tác giả, không biết ông ấy có thực sự mong muốn khuyên mọi người nên cất máy tính đi và bước ra thế giới thực hay không, nhưng chí ít mình tin vào thông điệp ấy là có thực và ông ấy muốn gửi gắm.
Cho dù cả câu chuyện là hành trình rất dài của những nhân vật hướng nội, là sân khấu để họ biểu diễn cái tôi cá nhân của mình, nhưng rồi khi kết thúc, có vẻ như tác giả lại muốn nhấn mạnh về cuộc sống thực, rằng không ai có thể sống cô đơn một mình!